Vương phi trắng nõn – C8+9

Dịch: MÈO HOANG TIỂU THƯ

Nguồn: meohoangtieuthu.wordpress.com

CHƯƠNG 8 _ HẠ LAN MIÊN MIÊN

Động tác của nàng lúc này chỉ như đang đói mờ mắt nên ra sức mút ngón tay Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt cảm nhận được ngón tay bị nàng mút càng lúc càng sâu, trong miệng của nàng toàn nước bọt là nước bọt vây quanh ngón tay hắn ấm nóng vô cùng, Tiêu Nguyệt hoàn toàn tê dại.

Loại cảm giác này thật kỳ quái, khiến trong lòng hắn không tránh khỏi sự giật mình.

Đôi lông mày khẽ nhíu lại, hắn không thích cái cảm giác nỗi lòng bị người khác tác động gây biến đổi kiểu này, muốn rút ngón tay ra, mới phát hiện miệng nàng mím rất chặt.

Đứa bé này ngang ngược thật, trong đầu chợt xuất hiện ý tưởng, gương mặt lập tức thoáng qua một nụ cười yêu mị.

“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ ra một cái tên, thái tử phi vừa sinh ra đã như “ngọc châu sáng ngời”, toàn thân mềm nhũn, hãy gọi nàng là Hạ Lan Miên Miên đi”.  (Miên Miên: mềm nhũn, mềm yếu).

“Phụt…” Nguyễn Miên Miên phụt ngay tay hắn ra, nghe Tiêu Nguyệt giải thích cái tên của nàng khiến nàng nhịn không được phun một tràng nước bọt vào mặt Tiêu Nguyệt.

Đôi mắt phượng của Tiêu Nguyệt nheo lại, trên mặt bị phun đầy nước bọt nhưng hắn không giận dữ chút nào, càng nghĩ hắn càng thấy đứa nhỏ này có ý tứ, nàng phun nước bọt vào mặt hắn là biểu thị sự bất mãn sao?

Lúc này người tức giận nhất phải kể tới Liễu Mặc Như, Hạ Lan Miên Miên ư? Không chỉ nàng mà ngay cả hoàng đế cũng hiểu rõ ý tứ của Tiêu Nguyệt, đặt tên Miên Miên chính là hàm ý mong muốn con gái của nàng sau này sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời như một con cừu.

Chỉ vừa mới sinh ra đã phải chịu khuất nhục như thế này, thì sau này còn phải chịu bao nhiêu đắng cay nữa, trong lòng Liễu Mặc Như không khỏi thở dài, nhưng ngoài miệng vẫn phải giả vờ nói vài lời, “Tạ ơn thái tử ban thưởng tên cho tiểu nữ”.

Nguyễn Miên Miên cũng không có phản ứng ghê gớm gì, nàng chỉ im lặng suy nghĩ về cái tên của mình.

Hạ Lan Miên Miên, giống y như cái tên của nàng trước đây, chỉ là thay đổi mỗi cái họ, bộ cái tên cũng là do trời định sao? Đây lẽ nào là may mắn của nàng hả?

Nguyễn Miên Miên đưa tay xoa cằm, cái tên vốn có của nàng thật khả ái, Nguyễn Miên Miên ( mềm nhũn) nghe giống y như miếng bọt biển mềm nhũng bé bỏng đáng yêu vô cùng.

Còn Hạ Lan Miên Miên, dù thế nào đi nữa, vẫn thấy rất khó đọc.

“Oa. . . Oa. . .” Tiếng khóc to ầm ĩ gây chú ý cho tất cả mọi người.

Đứa bé trai vẫn bị quên lãng từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, so sánh với Nguyễn Miên Miên luôn gây náo động từ nãy tới giờ, đứa bé trai này hiển nhiên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

“Hạ Lan Dung Triệt?”. Hoàng đế nhìn Vương ma ma đứng sau lưng Liễu Mặc Như trong tay ôm một đứa bé trai, “Bế nó qua đây cho trẫm nhìn một chút….”

Liễu Mặc Như kinh hồn tang đảm nhìn đứa con trai của nàng đang được Vương ma ma ôm trong tay, vừa chà đạp con gái của nàng xong giờ lại muốn chà đạp con trai của nàng nữa sao? Tốt xấu gì chúng đều là nhi tử của Liễu Mặc Như nàng mà.

Nguyễn Miên Miên cũng cố gắng ngóc đầu nhìn về phía bên kia, lão hoàng đế chết tiệt, vừa hành hạ nàng một trận giờ lại chuyển mục tiêu sang ca ca của nàng, Dung Triệt ca ca sẽ không sao chứ? Ca ca hãy phóng nước tiểu thẳng vào mặt lão hoàng đế chết tiệt kia để báo thù cho muội muội đi.

Trong lòng nàng không ngừng nguyền rủa.

Hạ Lan Dung Triệt nằm trong tay hoàng đế, tự nhiên ngừng bặt tiếng khóc, nhìn hoàng đế cười khanh khách, khúc khích.

Những đứa trẻ khi muốn đi tiểu thường cười khúc khích, Nguyễn Miên Miên liếc đôi mắt gian tà ngây ngô chờ xem chuyện hay, nhưng … đúng lúc này lại vô tình nhìn thấy đôi mắt Tiêu Nguyệt đang quan sát nàng.

         CHƯƠNG 9 _ CÁI BỤNG CỦA NÀNG BỊ ĐÙA GIỠN

Nhìn cái gì vậy nhỉ? Ánh mắt tinh ranh như con khỉ, nàng chỉ là một đứa bé bộ phần nào trên người cũng nhỏ xíu thì lấy chồng với làm thái tử phi thế nào được, chả lẽ hắn lại thật lòng muốn thành thân với nàng sao, nếu thật thì nàng xin thề sẽ cười nhạo hắn cả đời.

Tiêu Nguyệt có vẻ như rất hiểu suy nghĩ của nàng, ngón tay thon dài bắt đầu luồn vào bên trong quần áo của nàng, bắt đầu đùa giỡn vuốt ve cái bụng tròn nhỏ xíu của nàng.

A A A… Hắn muốn làm cái gì vậy? Không được sờ loạn lên như vậy. Trong lòng Miên Miên có loại dựa cảm không lành, nhìn đôi bàn tay như ma trảo của hắn ngang nhiên luồn vào bên trong quần áo của nàng.

Tiêu Nguyệt đưa tay vuốt ve cái bụng của nàng, nó không chỉ rất ấm áp mà còn tròn tròn, mềm mại và co dãn, theo nhịp hô hấp của nàng, cái bụng cũng phập phồng lên xuống.

Tuy rằng bình thường Tiêu Nguyệt luôn có vẻ lạnh lùng lẫn cao ngạo, nhưng dù thế nào đi nữa hắn vẫn chỉ là một thằng nhỏ mới bảy tuổi.

Phát hiện cái bụng của Miên Miên xờ rất dễ chịu nên bản tính trẻ con nổi lên, hắn không ngừng đưa bàn tay nắn nắn bóp bóp cái bụng nhỏ của nàng.

Dựa vào đâu mà hắn dám làm thế này với nàng, hắn vê nắn cái bụng của nàng như nặn bột mì. Miên Miên giãy dụa, động tác lần này của nàng rất kịch liệt, nhưng cũng vẫn không cách nào thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Tiêu Nguyệt, lúc này nàng chả khác nào con cá hay miếng thịt bị đặt trên cái thớt gỗ.

Chết tiệt, là hắn đã bức nàng dùng đến chiêu cuối cùng này. Trong ba mưới sáu kế, khóc là thượng sách.

“Oa Oa Oa….” Tiếng khóc của nàng vang lên kinh thiên động địa, bàn tay hướng về phía Liễu Mặc Như, mong muốn mẹ xinh đẹp có thể cứu nàng thoát khỏi ma trảo.

Liễu Mặc Như thương cảm nhìn hai đứa con của nàng, trong đầu óc không ngừng bấn loạn, cả cha lẫn con mỗi người ôm một đứa con của nàng, khiến nàng có cảm giác những đứa con của nàng có lẽ sẽ chết trong tay của bọn họ mất.

Không thể chịu nổi áp bức, Liễu Mặc Như cắn rắng, cố gắng mỉm cười nhìn Tiêu Nguyệt nói” Tiểu nữ vừa mới sinh, còn chưa hiểu chuyện sợ rằng sẽ quấy nhiễu thái tử, xin hãy để thần phụ bế nó hộ thái tử”. Vừa nói chuyện Liễu Mặc Như vừa tiến tới trước mặt Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt nhìn nét mặt Liễu phu nhân hiện rõ sự yêu thương lẫn lo lắng cho con gái, khuôn mặt cười lạnh lùng, có chút lưu luyến buông tay đưa Miên Miên cho Liễu phu nhân bế.

Chơi đùa với cái bụng của nhóc con này thích quá đi mất, làn da của nàng trắng nõn, một cảm giác thật lưu luyến.

Bĩu môi, phẫn nộ ngồi về chỗ cũ, nhìn Miên Miên ngủ ngoan trong lòng Liễu Mặc Như.

Phía bên kia, Hạ Lan Dung Triệt vẫn không ngừng cười khanh khách.

Cười cái gì nhỉ? Phá quấy giấc ngủ của mình. Miên Miên bất mãn bĩu môi, nàng đang được Liễu Mặc Như bế ru ngủ, thế nhưng chỉ vì ca ca ồn ào mà không cách nào ngủ được.

Hoàng đế rất hài lòng, vẻ tươi cười trên gương mặt đứa bé này vừa hồn nhiên lại ngây thơ, một người âm hiểm đa mưu túc trí như hắn, cũng không tránh khỏi bị tiếng cười của trẻ nhỏ làm cho tâm trạng thay đổi.

Đột nhiên, một tiếng “xè” vang lên, mùi hôi khai nồng bốc lên, Hạ Lan Dung Triệt không phụ kỳ vọng của Miên Miên, không chỉ đơn giản là đi tiểu mà sau đó thằng nhỏ còn bĩnh ra một đống hôi thối.

Bé Dung Triệt vừa ra đời đã để lại cho hoàng đế một kỷ niệm đáng nhớ.

Hoàng đế biến sắc, thật không tài nào tin được, hắn tức điên cả người nhưng lại không thể  đi tính toán với một tiểu hài tử. Tất cả hạ nhân đều kinh sợ quỳ xuống mặt đất toàn thân run rẩy, ánh mặt lộ rõ sự kinh sợ. Có một số người rất muốn tiến lên bế Dung Triệt đi và đem nước lẫn khăn lau tới cho hoàng đế lau vết bẩn nhưng do sợ quá nên vẫn chết lặng tại chỗ.

“Thần phụ có tội, hài tử vừa mới sinh ra chưa thể tự điều khiển động tác, thỉnh hoàng thượng thứ tội”. Liễu Mặc Như ôm Nguyễn Miên Miên sợ hãi quỳ xuống.

Hoàng đế không thể phát tác sự tức giận vì Dung Triệt vẫn chỉ là một tiểu hài tử, hắn đành bỏ qua và ra lệnh cho hạ nhân mau đến giúp hắn lau rửa.

Miên Miên nhìn quang cảnh hỗn loạn rồi ngáp một cái.

Oa ha ha, Dung Triệt ca ca làm tốt lắm, lần này nàng có thể an tâm ngủ rồi… Vòng tay của mẹ xinh đẹp ấp áp quá.